Tất Cả Đã Từng
Gió…
Những cơn gió đầu mùa thoáng làm ta rùng mình. Nhưng vẫn chỉ là cảm giác lành lạnh thông thường chứ k rét mướt như ở quê. Vậy mà thích lắm, cứ đứng mãi ngoài hiên, đơn giản chỉ để gió lùa tóc bay, để lòng mình khe khẽ hát…
Vô tình…
Cảm giác đang rơi vào một khoảng không vô định. Cứ lan man những suy nghĩ nhưng thực ra chẳng biết mình đang nghĩ gì. Có khi mở máy tính, ngồi nhìn màn hình, click chuột di chuyển qua các tab, xong lại tắt, lại mở, lại tắt, lại mở… Vậy mà tắt máy thì không chịu được. Chuyện trong phòng chẳng muốn quan tâm, chuyện nhà cửa chẳng thèm để ý, chuyện bạn bè vẫn cứ thờ ơ, chuyện tình cảm mặc sao cũng được. Làm j để mình thành 1 người có ích bây giờ nhỉ?
Vội vã…
Vội vã những cơn mưa, vội vã bước chân, vội vã đường về, vội vã những nghĩ suy…
Những cơn mưa đầu mùa…
Không lạnh, không cảm thấy buồn hay đơn giản chỉ là một chút yêu yêu thương thương những giọt mưa như những lần mưa về trước đây. Có phải cảm giác đã đông cứng thành những cục bông gòn dễ thấm nước?
Chạnh lòng…
Một chút j đó ganh tị, một chút chạnh lòng, một chút nhớ, một chút vấn vương. Có lẽ đã cần lắm “1 cái ôm từ phía sau thật chặt”.
Ta say?
Một đoạn đường dài đủ làm ta tỉnh táo. Một chút men mừng sinh nhật bạn, không quá đà, không quá… say. Ta vẫn có thể tự đi về, dù “đường xa ướt mưa”. Vừa đủ cho một nỗi niềm cần một ánh mắt đồng cảm. Có lẽ tôi đã, đang hoặc sẽ làm bạn buồn nhưng bạn vẫn mãi là bạn tốt của tôi. Bởi bạn luôn hiểu và tin tôi. Thế là đủ.
Nhớ…
Chỉ là 1 cái nắm tay, một nụ cười, một ánh mắt, rồi mọi thứ nhanh chóng phôi pha. Người hãy cứ đến rồi đi. Dẫu k ngăn được cảm xúc nhưng luôn hiểu rằng ta chưa sẵn sàng, cho tất cả.
Kí ức…
Hãy để kí ức đẹp tồn tại mãi. Những gì làm ta buồn thật khó quên nhưng hãy đừng cố nhớ, sẽ chìm sâu vào quá khứ tất cả, ta tin. Biết vậy mà sao vẫn nhói đau, một khoảnh khắc khi bản nhạc buồn quen thuộc cất lên, một khoảng lặng khi vô tình bước về con đường cũ, tự hỏi lẽ nào lòng ta vẫn chưa nguôi ngoai?
Vỡ òa…
Cảm giác mình đang bị bỏ rơi lại ùa về. Muốn từ bỏ tất cả, muốn quay về lại nơi ta bắt đầu. Nhưng sợ… Sợ một mình, sợ bóng tối, sợ bên ta không còn ai. Đâu là điều làm ta thích thú, đâu là điều làm ta mê say, đâu là điều làm ta tin tưởng? Cảm xúc vỡ òa, những giọt nước mắt không dưng làm nhòe đôi mắt. Là ta không bao giờ hối tiếc quá khứ đó ư?
Khoảnh khắc…
Thèm lắm những bữa cơm có đủ cả gia đình, thèm lắm những giờ phút cả nhà cùng xem phim và bình luận…. Thèm lắm buổi chiều ngồi bên thềm nhà ngóng mẹ đi làm về để được ăn cơm. Thèm lắm những câu chuyện k đầu k cuối với lũ bạn.
Thèm lắm 1 cái ôm thật chặt. Thèm lắm ánh mắt ấm áp sau khuôn mặt cười. Tất cả đã từng thuộc về ta.
Những cơn gió đầu mùa thoáng làm ta rùng mình. Nhưng vẫn chỉ là cảm giác lành lạnh thông thường chứ k rét mướt như ở quê. Vậy mà thích lắm, cứ đứng mãi ngoài hiên, đơn giản chỉ để gió lùa tóc bay, để lòng mình khe khẽ hát…
Vô tình…
Cảm giác đang rơi vào một khoảng không vô định. Cứ lan man những suy nghĩ nhưng thực ra chẳng biết mình đang nghĩ gì. Có khi mở máy tính, ngồi nhìn màn hình, click chuột di chuyển qua các tab, xong lại tắt, lại mở, lại tắt, lại mở… Vậy mà tắt máy thì không chịu được. Chuyện trong phòng chẳng muốn quan tâm, chuyện nhà cửa chẳng thèm để ý, chuyện bạn bè vẫn cứ thờ ơ, chuyện tình cảm mặc sao cũng được. Làm j để mình thành 1 người có ích bây giờ nhỉ?
Vội vã…
Vội vã những cơn mưa, vội vã bước chân, vội vã đường về, vội vã những nghĩ suy…
Những cơn mưa đầu mùa…
Không lạnh, không cảm thấy buồn hay đơn giản chỉ là một chút yêu yêu thương thương những giọt mưa như những lần mưa về trước đây. Có phải cảm giác đã đông cứng thành những cục bông gòn dễ thấm nước?
Chạnh lòng…
Một chút j đó ganh tị, một chút chạnh lòng, một chút nhớ, một chút vấn vương. Có lẽ đã cần lắm “1 cái ôm từ phía sau thật chặt”.
Ta say?
Một đoạn đường dài đủ làm ta tỉnh táo. Một chút men mừng sinh nhật bạn, không quá đà, không quá… say. Ta vẫn có thể tự đi về, dù “đường xa ướt mưa”. Vừa đủ cho một nỗi niềm cần một ánh mắt đồng cảm. Có lẽ tôi đã, đang hoặc sẽ làm bạn buồn nhưng bạn vẫn mãi là bạn tốt của tôi. Bởi bạn luôn hiểu và tin tôi. Thế là đủ.
Nhớ…
Chỉ là 1 cái nắm tay, một nụ cười, một ánh mắt, rồi mọi thứ nhanh chóng phôi pha. Người hãy cứ đến rồi đi. Dẫu k ngăn được cảm xúc nhưng luôn hiểu rằng ta chưa sẵn sàng, cho tất cả.
Kí ức…
Hãy để kí ức đẹp tồn tại mãi. Những gì làm ta buồn thật khó quên nhưng hãy đừng cố nhớ, sẽ chìm sâu vào quá khứ tất cả, ta tin. Biết vậy mà sao vẫn nhói đau, một khoảnh khắc khi bản nhạc buồn quen thuộc cất lên, một khoảng lặng khi vô tình bước về con đường cũ, tự hỏi lẽ nào lòng ta vẫn chưa nguôi ngoai?
Vỡ òa…
Cảm giác mình đang bị bỏ rơi lại ùa về. Muốn từ bỏ tất cả, muốn quay về lại nơi ta bắt đầu. Nhưng sợ… Sợ một mình, sợ bóng tối, sợ bên ta không còn ai. Đâu là điều làm ta thích thú, đâu là điều làm ta mê say, đâu là điều làm ta tin tưởng? Cảm xúc vỡ òa, những giọt nước mắt không dưng làm nhòe đôi mắt. Là ta không bao giờ hối tiếc quá khứ đó ư?
Khoảnh khắc…
Thèm lắm những bữa cơm có đủ cả gia đình, thèm lắm những giờ phút cả nhà cùng xem phim và bình luận…. Thèm lắm buổi chiều ngồi bên thềm nhà ngóng mẹ đi làm về để được ăn cơm. Thèm lắm những câu chuyện k đầu k cuối với lũ bạn.
Thèm lắm 1 cái ôm thật chặt. Thèm lắm ánh mắt ấm áp sau khuôn mặt cười. Tất cả đã từng thuộc về ta.