Khúc đêm
Đất trời tiến vào quỹ đạo đêm. Yên bình. Trống rỗng. Mỗi khi như thế tôi thường thèm muốn được ra ngoài, đi lang thang, thả mình vào mây gió. Mát mẻ tâm tâm tư. Tôi thích nghe những âm thanh dồn dập bao nỗi tất bật của thành phố về đêm để lấp đầy khoảng trống vô hình trong hồn mình.
Góc sống của tôi tách biệt với nhịp đập của lòng phố. Thường chỉ có những âm thanh của bàn phím nhạt nhẽo và lẽ loi. Riết cũng quen và không thể thiếu. Đó là điều may mắn. May mắn vì tôi bắt được dòng cảm hứng để trải lòng rồi gõ lên trên từng phím chữ. Cũng có những khi ngồi một mình với màn hình máy tính chỉ để nhìn mà thôi.
Lúc đó, hơi hướm và giai điệu của những ca khúc nhẹ nhàng dịu ngọt cũng không sao lôi kéo tôi quay trở lại với thực tại. Để lại lắng nghe, chấp nhận và không vật vã với chính mình.
"Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Vùng mây trắng về ngang lưng trời
Thời gian như ngừng trong tê tái
Cây trút lá cuốn theo chiều mây
Mua giăng mắc nhớ nhung tiêu điều
Sương thướt tha bay ôi đìu hiu.
Đêm đông xa trông cố hương buồn lòng chinh phú
Đêm đông bên sông ngẩn ngơ kìa ai mong chồng
Đêm đông thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư
Đêm đông ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng
Gió nghiêng chiều say
Gió lay ngàn cây
Gió nâng thuyền mây
Gió reo sầu miên
Gió đau niềm riêng
Gió than triền miên
Đêm đông ôi ta nhớ nhung đường về xa xa
Đêm đông ta mơ giấc mơ gia đình yêu đương
Đêm đông ta lê bước chân phong trần tha phương
Có ai thấu tình cô lữ đêm đông không nhà."
( Đêm Đông- Trịnh Công Sơn)
Có ai đó hỏi tôi thường làm gì lúc đêm về? Tôi sẽ trả lời rằng tôi tồn tại, tồn tại như một thực thể bởi tôi là một thực thể. Tất cả cứ lặp đi lặp lại như thế. Không còn một tôi mang một điều gì đó đặc biệt.
Tôi đã lớn. Không còn cái tuổi dễ dàng trải lòng mình bằng nước mắt. Đã qua rồi những tháng ngày tôi vật vã khóc để rồi sẽ quên ngay. Nên tôi đành học cách chấp nhận. Chấp nhận sự thật. Mà sự thật thì luôn trắng trợn và đau đớn lòng người. Sự thật phũ phàng mà. Thôi. Cố chấp nhận để mọi thứ trôi xuôi theo dòng chảy cuộc đời. Vô định.
Gió sang mùa. Cái nóng mùa hè gay gắt. Làm mọi thứ dường như tan loãng rồi bốc hơi. Tôi đang cần một thứ gì đó bên cạnh, thổi mát lòng mình. Tôi đang khát khao như thế. Khát khao điều tôi chưa bao giờ có được. Tình yêu chăng? Hay là tình cảm con người trao cho con người? Cuộc đời đã dàn trải mọi thứ cho tôi. Nỗi khát đó bất tận. Trái tim tôi hiu hắt.
Nhiều đêm vắng tôi muốn phát điên lên với những suy nghĩ bế tắt. Tôi muốn hét thật to một mình trong phòng. Hoặc nhìn một ngôi sao mờ nhạt không màu bên ngoài của sổ bị ánh đèn thành phố bao trùm lại. Ngôi sao cô độc. Tôi nghĩ thế. Vì dường như nó giống tôi.
Đêm dài. Trắng xoá.
Sẽ mất bao lâu, bao đêm để nguôi ngoai những hụt hẩng không gì có thể bù đắp được. Điệp khúc đêm của cuộc đời tôi thường diêm dúa và tẻ nhạt đến thế. Vô vị. Còn được bao nhiêu đêm trong quá trình chấp nhận. Còn được bao nhiêu đêm trong quá trình quên lãng mà bản thân phải cố lọc lừa bản thân.
Không có câu trả lời nào cả. Không có câu trả lời nào vướng lại giữa lòng đêm đặc quánh nỗi cô đơn. Tôi chết lặng trong tôi. Không để lại một lời trăn trối. Khao khát ra đi lại tràn về. Thúc dục như một cơn mơ. Không hình thù. Quay quắt. Xoay vần. Tôi khát. Khát đời. Khát yêu thương.
(Đinh Mạnh Hùng)
Góc sống của tôi tách biệt với nhịp đập của lòng phố. Thường chỉ có những âm thanh của bàn phím nhạt nhẽo và lẽ loi. Riết cũng quen và không thể thiếu. Đó là điều may mắn. May mắn vì tôi bắt được dòng cảm hứng để trải lòng rồi gõ lên trên từng phím chữ. Cũng có những khi ngồi một mình với màn hình máy tính chỉ để nhìn mà thôi.
Lúc đó, hơi hướm và giai điệu của những ca khúc nhẹ nhàng dịu ngọt cũng không sao lôi kéo tôi quay trở lại với thực tại. Để lại lắng nghe, chấp nhận và không vật vã với chính mình.
"Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Vùng mây trắng về ngang lưng trời
Thời gian như ngừng trong tê tái
Cây trút lá cuốn theo chiều mây
Mua giăng mắc nhớ nhung tiêu điều
Sương thướt tha bay ôi đìu hiu.
Đêm đông xa trông cố hương buồn lòng chinh phú
Đêm đông bên sông ngẩn ngơ kìa ai mong chồng
Đêm đông thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư
Đêm đông ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng
Gió nghiêng chiều say
Gió lay ngàn cây
Gió nâng thuyền mây
Gió reo sầu miên
Gió đau niềm riêng
Gió than triền miên
Đêm đông ôi ta nhớ nhung đường về xa xa
Đêm đông ta mơ giấc mơ gia đình yêu đương
Đêm đông ta lê bước chân phong trần tha phương
Có ai thấu tình cô lữ đêm đông không nhà."
( Đêm Đông- Trịnh Công Sơn)
Có ai đó hỏi tôi thường làm gì lúc đêm về? Tôi sẽ trả lời rằng tôi tồn tại, tồn tại như một thực thể bởi tôi là một thực thể. Tất cả cứ lặp đi lặp lại như thế. Không còn một tôi mang một điều gì đó đặc biệt.
Tôi đã lớn. Không còn cái tuổi dễ dàng trải lòng mình bằng nước mắt. Đã qua rồi những tháng ngày tôi vật vã khóc để rồi sẽ quên ngay. Nên tôi đành học cách chấp nhận. Chấp nhận sự thật. Mà sự thật thì luôn trắng trợn và đau đớn lòng người. Sự thật phũ phàng mà. Thôi. Cố chấp nhận để mọi thứ trôi xuôi theo dòng chảy cuộc đời. Vô định.
Gió sang mùa. Cái nóng mùa hè gay gắt. Làm mọi thứ dường như tan loãng rồi bốc hơi. Tôi đang cần một thứ gì đó bên cạnh, thổi mát lòng mình. Tôi đang khát khao như thế. Khát khao điều tôi chưa bao giờ có được. Tình yêu chăng? Hay là tình cảm con người trao cho con người? Cuộc đời đã dàn trải mọi thứ cho tôi. Nỗi khát đó bất tận. Trái tim tôi hiu hắt.
Nhiều đêm vắng tôi muốn phát điên lên với những suy nghĩ bế tắt. Tôi muốn hét thật to một mình trong phòng. Hoặc nhìn một ngôi sao mờ nhạt không màu bên ngoài của sổ bị ánh đèn thành phố bao trùm lại. Ngôi sao cô độc. Tôi nghĩ thế. Vì dường như nó giống tôi.
Đêm dài. Trắng xoá.
Sẽ mất bao lâu, bao đêm để nguôi ngoai những hụt hẩng không gì có thể bù đắp được. Điệp khúc đêm của cuộc đời tôi thường diêm dúa và tẻ nhạt đến thế. Vô vị. Còn được bao nhiêu đêm trong quá trình chấp nhận. Còn được bao nhiêu đêm trong quá trình quên lãng mà bản thân phải cố lọc lừa bản thân.
Không có câu trả lời nào cả. Không có câu trả lời nào vướng lại giữa lòng đêm đặc quánh nỗi cô đơn. Tôi chết lặng trong tôi. Không để lại một lời trăn trối. Khao khát ra đi lại tràn về. Thúc dục như một cơn mơ. Không hình thù. Quay quắt. Xoay vần. Tôi khát. Khát đời. Khát yêu thương.
(Đinh Mạnh Hùng)